Chiếc ghế đẩy và ước mơ xa
Sau một thời gian trăn trở về chiếc ghế đẩy của tôi, Bố tôi đã cải tiến thêm những chiếc bánh nhỏ để tôi đẩy ghế được nhẹ nhàng và yên tĩnh hơn. Giờ đây chiếc ghế không còn phát ra tiếng ồn nữa, tôi đi thoải mải hơn.
Tôi biết trong lòng Bố tôi rất buồn vì sinh ra tôi không được hoàn hảo như ý muốn. Tôi thì vui buồn lẫn lộn. Vui vì Bố vẫn minh mẫn giúp đỡ tôi trong sinh hoạt. Buồn nhiều hơn khi Bố đã lớn tuổi mà vẫn phải lo lắng cho từng động tác sinh hoạt hàng ngày của tôi.
Chiếc ghế đẩy của tôi
Lúc tôi còn nhỏ thì đất nước chiến tranh, y tế chưa phát triển, Bố tôi cũng làm cho tôi một cái bừa bằng gỗ, có bánh xe bằng thân tre để tôi tập đi. Đến khi tôi tự đi lại được, Bố đã vui biết bao! Rồi tôi cũng được bố mẹ chăm sóc kèm cặp cho học hành như bao người khác. Tôi cũng đã có cơ hội được giao lưu, tham gia hội thảo trên khắp cả nước, làm việc ở các Dự án về Phục hồi chức năng. Qua các mạng lưới tổ chức và cá nhân, tôi và Bố tôi cũng đã xin xe lăn và lắp ráp xe lăn cho bà con khó khăn trong đi lại, cũng cũng tìm hiểu và biết thêm một số dụng cụ hỗ trợ người khuyết tật. Tôi và Bố chỉ cầu mong không phải dùng đến những dụng cụ đó.
Muôn sự khó lường, thật trớ trêu, kể từ năm 2018 đến nay, sức khỏe của tôi ngày một tồi tệ hơn. Hệ xương khớp của tôi gần như hỏng hết khiến cho việc đi lại, nằm ngồi…đều rất đau buốt. Bố mẹ tôi đã đưa tôi đi một số bệnh viện lớn ở Hà Nội nhưng các bác sĩ dường như bó tay. Theo tư vấn của các bác sĩ, năm 2022, tôi có dịp được trải nghiệm … nằm viện. Phòng bệnh không rộng gồm 5 giường bệnh nhân. Công trình phụ là chung tất cho các phòng bệnh. Đấy lại là thử thách mới với tôi. Qua ít ngày tìm hiểu và quan sát, bệnh viện này còn nghèo và thiếu thốn nhiều thứ lắm.
Tôi ở điều trị vài đợt thì cũng thấy thấm thía. Nào là cảnh mất nước, bệnh nhân nháo nhác dự trữ nước, khu vệ sinh thì dân tình vô ý thức, vứt rác bừa bãi, không còn lối đi. Còn có cả chuột vào phòng bệnh ban đêm mò ăn. Vui nhất là chuột rất liều, nó đã hỏi thăm lần lượt mọi người trong phòng bệnh của tôi. Riêng tôi, nó đã bò lên người hai lần khiến tôi hoảng sợ. Lúc đó tôi lại ước “Mình khỏe như trước nhỉ! Để khỏi chứng kiến cảnh này.”
Điều trị vài đợt tình trạng của tôi không khả quan lắm. So với vài bệnh nhân bị liệt tủy, chưa thể đi lại được, vệ sinh cá nhân cũng chưa tự chủ được thì tập tễnh lò dò đi như tôi đã là mơ ước lớn rồi.
Đúng là lòng tham con người vô đáy. Tôi ước thời gian quay trở lại. Tôi đỡ phải dùng dụng cụ hỗ trợ trong việc đi lại. Tôi không phải nhăn nhó vì đau buốt xương khớp mỗi khi di chuyển. Và ước ao thật lớn khi các nhà khoa học, các giáo sư, bác sĩ nghiên cứu ra loại thuốc giúp đỡ trẻ em bị bại não thể múa vờn như tôi giảm thiểu sự thoái hóa xương khớp và có những dụng cụ hỗ trợ cho việc đi lại để không còn đau đớn. Tôi có thể thử nghiệm!